1
Điều này nghe trừu tượng
Anh có tin hay không:
“Hung ác là hình tướng
Của sợ hãi bên trong.”
2
Đừng cho mình quá tệ
Nhiều đứa còn tệ hơn
Đừng cho mình quá giỏi
Thiên hạ lắm cao nhơn.
Việc mình nghĩ là đúng
Cứ lặng lẽ làm thôi
Luôn luôn phải dốc sức
Thành quả tất nay mai.
3
Đến nay tôi thấm thía
Một điều rất bẽ bàng
Người ta, không ai nhận
Lý luận của mình xoàng.
Con người luôn tự đại
Cho mình giỏi hơn đời
Ai khiếm tốn, nhã nhặn
Phần lớn giả vờ thôi.
4
Lưng chưa biết đứng thẳng
Ngồi viết có ích gì?
Làm những điều bất nghĩa
Cầu nguyện hỏi ích chi?
5
Đỉnh cao của giáo dục
Thực sự nằm ở đâu?
Có phải ta chỉ học
Để kiếm tiền, làm giàu?
Giáo dục như ta biết
Chỉ luẩn quẩn mà thôi
Tận cùng của giáo dục
Là diệt trừ cái tôi.
6
Có bao giờ bạn hỏi
Sao trẻ em thông minh
Người lớn lại ngu dốt
Tìm cách giết chính mình?
Bằng công việc, tiền bạc
Bằng vũ khí, chiến tranh
Bằng ma túy, thuốc bổ
Bằng rượu cồn, gái xinh.
Ôi tất cả, tất thảy
Sự ngu ngốc của ta
Thủ phạm không ai khác
Do giáo dục mà ra.
7
Tỉnh táo khi thiếu thốn
Chừng mực khi dư thừa
Chúng ta phải luôn hỏi
Mình đã làm được chưa.
Danh dự là mãi mãi
Khoái cảm là nhất thời
Bồng bột thường nguy hiểm
Bình thản luôn tuyệt vời.
8
Nếu kỷ luật như lửa
Thiên tài sẽ thành tro.
Hầu hết các cao thủ
Đẻ ra từ tự do.
9
Giống như là cuốn sách,
Cuộc đời con người ta
Nửa sau ghi chú thích
Cho nửa đầu: Thơ ca.
10
Hôn nhân là may rủi
Giống như đánh lô đề
Dù tài giỏi đến mấy
Chẳng nói trước được gì.