Nhà văn quê Nam Định
Vật lộn trong đói nghèo
Nhưng trái tim nóng ấm
Thương mọi kiếp gieo neo.
Lúc ông mười chín tuổi
Viết “Bỉ Vỏ” thành công
Vẽ bức tranh cáu bẩn
Tha hóa từ bần nông.
Hoạt động cách mạng sớm
Ông bênh vực cần lao
Một tình yêu thương lớn
Và thống thiết làm sao.
Khi làm bộ “Cửa Biển”
Có nhân vật Gái Đen
Đến đoạn Gái Đen chết
Nguyên Hông khóc nấc lên.
Đời Nguyên Hồng rất khổ
Khổ nhất giới nhà văn
Nhưng ông vẫn vui vẻ
Dù luôn phải thiếu ăn.
Nguyên Hồng đi xe đạp
Loại thiếu nhi Liên Xô
Thỉnh thoảng bị sập cá
Hoặc tuột xích bất ngờ.
Nguyên Hồng hay uống rượu
Chủ yếu là uống suông
Khi nào có đĩa lạc
Thì vui khác ngày thường.
Sau vì quá chán ngán
Cánh lãnh đạo văn chương
Ông vứt thẻ phản đối
Vứt luôn chế độ lương.
Về Bắc Giang chăn vịt
Nguyên Hồng vẫn viết hăng
Không đủ tiền mua giấy
Ông dùng bao xi-măng.
Rồi ông gói ghém kỹ
Nhét chum, ủ lá xoan
Sợ mối lên xơi mất
Kể cũng lắm gian nan.
Hội nhà văn ngày ấy
Nguyễn Tuân được tiếng “ngông”
Nhưng Nguyễn Tuân khẳng định
Mình thua đứt Nguyên Hồng!
Con Nguyên Hồng rất tệ
Cứ trách mãi bố mình
Rằng ông quá khờ dại
Làm khổ cả gia đình.
Để thất lạc bản thảo
Phủ nhận công lao cha
Một người con như thế
Ngẫm kỹ, cũng thật là…
Dù mẹ cha có tội
Ngẫm đạo lý ở đời
Con cái quá oán trách
Cũng là lỗi với trời.
Huống chi người cha ấy
Vừa có tâm, có tài
Dám nói thật nói thẳng
Kim cổ được mấy ai?
(Trích truyện thơ VNQSDC)