Đỗ Cao Sang

NGƯỜI HÁT RONG

Buổi chiều trời đổ lệ
Khách qua phà Hậu Giang
Vội vàng, như vẫn thế
Không ai ngó bên đường.
 
Bên đường người hát dạo
Khoác chiếc áo chiến binh
Đã ngả màu trứng sáo
Quá rộng với thân mình.
 
Bác ôm đàn, miệng hát
Mặc trời mưa cứ rơi
Ca về thời loạn lạc
“Chiều tím hoang trên đồi…”
 
Tiếng lòng nào cay đắng
Kéo lê đời thương đau
Nhớ về thời xa vắng
Xông pha đánh giặc Tàu.
 
Chính bác, thời trai trẻ
Đi lính phe Cộng Hòa
Chính bác, thời trai trẻ
Quên mình vì Trường Sa.
 
Hết chiến tranh Nam Bắc
Bác phải đi Chí Hòa
Lao động và cải tạo
Đếm ngày tháng trôi qua.
 
Một ngày đông vắng vẻ
Bác được thư người thân
“Chị nhà đã gạt lệ
Cưới anh Giải phóng quân.”
 
Con gái bác học giỏi
Thi đỗ vào An Ninh
Thành Đảng viên gương mẫu
Khác hẳn người cha mình.
 
Chị ấy viết tiểu luận
Chống phản động lưu vong
Gọi bố là lính ngụy
Bác đau như xé lòng.
 
Tiếng ca chìm trong gió
Lẫn vào trong tiếng mưa
Người lính vẫn ngồi đó
Vẫn hát điệu ầu ơ.
 
Hát về thời đi lính
Đứng bên phe Cộng Hòa
Hát về bao đồng đội
Đã chết ở Trường Sa.
 
Buổi chiều mưa tất bật
Khách qua phà Hậu Giang
Nói cười như thường nhật
Không ai thấy bên đường…

Related posts

SCHOOLS MAY KILL CREATIVENESS

Đỗ Cao Sang

Tiếu ngạo anh hùng (thơ)

Đỗ Cao Sang

THƯ NGỎ GỬI CÁC CÔ GIÁO MẦM NON!

Đỗ Cao Sang

Leave a Comment