Đỗ Cao Sang

LÝ QUỲ GẶP MẸ

Lại nói chuyện ngày ấy
Cướp pháp trường Giang Châu
Lý Quỳ nổi từ đấy
Bị quan phủ săn đầu.

Lý đã gia nhập hội
Đi cùng bọn Tống Giang
Lên núi làm ăn cướp
Cuộc sống khá đàng hoàng.

Huynh đệ có tình nghĩa
Của cải luôn luôn dư
Lý Quỳ thấy hắn sướng
Như mình đang nằm mơ.

Hắn vẫn nhớ đến mẹ
Đang khổ cực ở quê
Bị anh trai bạc đãi
Chàng có ý trở về.

Trở về để đón mẹ
Lên với bọn Lương Sơn
Sớm tối được phụng dưỡng
Còn hạnh phúc nào hơn.

Tống Giang và Tiều Cái
Đồng ý chuyến đi này
Nhưng dặn dò kỹ lưỡng
Để tránh điều không hay.

Mẹ Lý Quỳ bị bệnh
Và đói khổ triền miên
Đã lòa đi đôi mắt
Đang ngồi ở ngoài hiên.

Lý Quỳ nói, hiện tại
Hắn đã làm quan to
Cuộc sống rất vinh hiển
Ăn uống khỏi cần lo.

Hắn bày tỏ ý định,
Muốn rước mẹ đi ngay
Bà mẹ già đồng ý
Với quyết định lạ này.

Vì con cả của mẹ
Là một đứa bất nhân
Đương nhiên là bất hiếu
Như thế, mẹ không cần.

Lý Quỳ bèn bỏ lại
Khá nhiều bạc cho anh
Rồi nhân lúc hắn vắng
Muốn cõng mẹ trốn nhanh.

Đi theo đường rừng núi
Rất hiểm trở gian nan
Lý Quỳ tránh đường lớn
Để thoát thân an toàn.

Đến giữa rừng, trời tối
Xung quanh không bóng người.
Trăng sáng, sương lạnh xuống
Cả hai đã mệt rồi.

Mẹ Lý Quỳ khát nước
Đi tiếp rất khó khăn
Lý Quỳ cũng khát lắm
Nên hắn tạm dừng chân.

Hắn vất vả khó nhọc
Tìm được ít nước nguồn.
Khi đem về cho mẹ
Mẹ hắn đã không còn.

Lần theo dấu vết máu,
Hắn thấy một hang sâu
Cửa hang, ba con hổ
Đang xé thịt với nhau.

Lý Quỳ lòng giận lắm
Đâm chết hổ cả nhà.
Rồi nhặt thi hài mẹ
Lúc ấy khoảng canh ba.

Lý Quỳ ngồi khóc mẹ
Bên nấm mộ tạm vùi
Chợt thấy mùi khét lẹt
Và rất nhiều lá rơi.

Nhìn lên đỉnh mỏm đá
Con hổ trắng đầu đàn
Nhe răng, định chồm tới
Tình huống quá nguy nan.

Lý Quỳ vội ngồi xổm,
Đưa thanh đao lên đầu,
Đúng lúc con hổ trắng
Nhảy xuống từ trên cao.

Lưỡi đao xuyên ngực nó
Con mãnh thú chết ngay.
Lý Quỳ giết bốn hổ
Thành huyền thoại sau này.

Thật là:
Mẹ già giờ ở nơi nao
Rừng xanh núi đỏ đèo cao mịt mờ
Con đi kiếm nước một giờ
Về còn bãi máu bên bờ hang sâu.
Mẹ già một kiếp khổ đau
Mờ đôi mắt mẹ đã bao năm trời
Thiết Ngưu mất mẹ thật rồi
Giữa rừng đói lạnh con ngồi khóc than

Đường đời còn lắm gian nan
Nửa đêm tỉnh giấc lại tràn lệ ra
Giờ con không mẹ không cha
Một thân đi giữa phong ba cuộc đời.
Mẹ yên nghỉ nhé mẹ ơi
Con về ở với những người anh em
Cùng chung vò rượu thâu đêm.
Nhớ hôm mẹ đứng bên thềm chờ con.

Related posts

THỦY HỬ TRUYỆN THƠ

Đỗ Cao Sang

CƯỚP PHÁP TRƯỜNG – ĐẠI NÁO GIANG CHÂU PHỦ

Đỗ Cao Sang

TỐNG GIANG VIẾT THƠ Ở BẾN TẦM DƯƠNG

Đỗ Cao Sang

Leave a Comment