Có một hòa thượng nọ
Nổi tiếng vẽ tranh tài
Có điều đòi công xá
Cao ngất lên tận trời
Thu về nhiều tiền bạc
Nhưng thiền sư không thôi
Người nào muốn ngài vẽ
Phải trả giá trên trời
Có một cô gái đẹp
Vốn là dân làng chơi
Mời ngài dự tiệc lớn
Để ngài nhục với đời
Cô gái hỏi ngạo nghễ
“Nghe nói ông vẽ tài
Tiền nhiều, ông chấp nhận
Vẽ mọi thứ trên đời?”
Họa sỹ nói: “Đúng thế!”
Cô gái bảo: “Xin phiền
Vẽ vào mông tôi nhé
Vì tôi có nhiều tiền.”
Người họa sỹ chấp nhận
Vẽ trước mặt bao người
Tất cả đều ngán ngẩm
Khinh bỉ và thở dài
Nhưng nào có ai biết
Ngài vốn thạo thiên văn
Đoán giữa năm lũ lụt
Dân sẽ không đủ ăn
Ngài thuê phu mua gạo
Từ các tỉnh xa gần
Đúng dịp dân chết đói
Ông mở kho cứu dân
Sau này ông tịch diệt
Thành Bồ Tát anh linh
Chỉ vì cứu dân khổ
Chịu nhục nhã riêng mình