Đỗ Cao Sang

CÔ TÔI

Cô tôi hồi con gái
Đi Thanh niên xung phong
Giờ cả ngày im lặng
Ít khi ra khỏi phòng.

Cô tôi xưa xinh đẹp
Môi đỏ như tô son
Giờ quá thì dang dở
Không chồng cũng không con.

Xưa Mưa bom, bão đạn
Không một tiếng kêu than
Nên giờ cô được lĩnh
Mỗi tháng năm trăm ngàn.

Xưa cô tôi sôi nổi
Cười nói tươi như hoa
Giờ trồng rau, cắt cỏ
Tối niệm A Di Đà.

Cô tôi Mười năm trước
Thường hay khóc một mình
Bây giờ mắt khô hết
Cô chỉ ngồi lặng thinh


Nguồn: Đỗ Cao Sang
Photo by Verne Ho on Unsplash

 

 

 

Related posts

TRƯƠNG VĨNH KÝ

Đỗ Cao Sang

TÔN THẤT TÙNG (1912-1982)

Đỗ Cao Sang

VIỆT NAM GIÁO DỤC BẠI VONG SỬ

Đỗ Cao Sang

Leave a Comment