Lương Sơn Bạc chiều lạnh
Rảnh rỗi, tôi đến chơi
Sóng trắng xô muôn dặm
Bát ngát tận chân trời.
Bao gươm chìm, giáo gãy
Gò nổi đống xương khô
Buồn ngó trông thảm cảnh
Chợt thấy bóng con đò.
Một bô lão tiến lại
Tôi hỏi, ông cụ thưa:
Chỗ kia là tử địa
Bãi chiến trường ngày xưa.
Chỗ này, bọn Trương Thuận
Bắt thái úy họ Cao
Xác quan quân chất đống
Nơi nơi ngập máu đào.
Ngày ấy, quân bảy vạn
Do đích thân họ Cao
Dẫn thủy binh tiến đánh
Thế lực mạnh làm sao.
Ba anh em họ Nguyễn
Chỉ huy hai vạn quân
Cùng Trương Hoành, Lý Tuấn
Lừa quan quân đến gần.
Cao Cầu trúng kế hiểm
Thuyền mắc cạn vũng lầy
Tiến thoái đều vô vọng
Bị Lương Sơn bủa vây.
Họ Nguyễn đốt khói hiệu
Bọn Lý Tuấn xông ra
Thuyền nhỏ lao vun vút
Thế trận giáp lá cà.
Bầu trời như muốn đổ
Ánh nhật nguyệt phải mờ.
Lửa cháy rực trời đất,
Tiếng vọng mãi đến giờ.
Ôi một trận oanh liệt
Tinh kỳ phấp phới bay
Giáo gươm vung sáng chói
Tiếng hét át trời mây.
Cao Cầu bị bắt sống
Bại quân bỏ chạy ngay
Triều đình run rẩy sợ
Từ sau đại bại này.
Thủy Bạc chỉ còn lại
Bãi lau sậy mênh mông
Anh hùng lưu sử sách
Bọn bất nghĩa tiêu vong.
Cho hay đời vẫn thế,
Công đạo ở nhân gian.
Đến chơi sông, ủ mặt
Nhớ người xưa, lệ chan.