Vậy là tôi đã hoàn thành tâm nguyện
Nói ra hết những điều mình chứng kiến
Về Hoa Kỳ trong tâm tưởng chính tôi
Ấp ủ bao năm như món nợ cuộc đời.
Tôi giống bạn, như bao người trẻ tuổi
Yêu chân lý, tự do, ham học hỏi
Hai chữ Hoa Kỳ luôn rạo rực trong tim
Mấy ngày qua tôi đã thức thâu đêm.
Ngồi viết mãi chữ Tự do, Thịnh vượng
Vẫn biết Mỹ không thiên đường, lý tưởng
Cũng bầu nên một tổng thống da màu
Xuất thân nghèo, chẳng cơ cán gì đâu.
Và xứ ấy có Arnold huyền thoại
Hai tay trắng, tiếng Anh không biết nói
Lại vươn mình rực rỡ một ngôi sao
Ôi Hoa Kỳ, lòng rộng mở biết bao
Đã an ủi những linh hồn mệt mỏi
Mời thức ăn kẻ lưu vong lả đói
Dân Á – Phi và châu Mỹ La – tinh
Rời quê hương theo sóng biển lênh đênh
Bao nhiêu kẻ mang trong lòng hy vọng
Đánh cược với trời xanh là mạng sống
Để đến đây, đất nước Obama
Để một ngày sự thật sẽ lộ ra:
Kẻ lười biếng và nói leo ăn bám
Sẽ gục ngã, bị nghiền tan ra cám
Như bầy dơi hốt hoảng sợ mặt trời
Bóng đêm tan, ánh sáng chiếu nơi nơi.
Kẻ lao động, người phát minh, sáng tạo
Những hy vọng điên rồ và ước mơ táo bạo
Không bị chê cười, không dè bỉu, thị phi
Chỉ thế thôi, tôi còn dám mơ gì?
——-
Tổng thống Mỹ, khi ngồi ăn bún chả
Ở châu Á, hình ảnh này xa lạ
Vì lòng người còn bỡ ngỡ, u minh
Nghĩ rằng ông đẳng cấp hẳn hơn mình.
Nhưng Obama, ông thấm nhuần chân lý:
“Người ta sinh thế nào, ta cũng thế”
“Trăm năm xong, thành cát bụi như nhau”
“Được thông minh thì phải biết cúi đầu”
“Sống khiêm hạ mà tạ ơn thượng đế!”
Kẻ ngộ đạo, hoàn cảnh nào cũng dễ
Cứ hồn nhiên như ngọn cỏ, nhành hoa
Cũng như ông đã sống, Obama.
Mai về hưu, sẽ mua nhà trả góp
Như bao người, hai vợ chồng ky cóp
Đi thuyết trình để dành chút hồi môn
Như bao người, mừng ngày cưới cho con.
Ông về nước có khi nào ông biết
Ở châu Á, biết bao người dân Việt
Chợ Mễ Trì, chị trà đá nhớ ông
Dân xe ôm lưu hình ảnh trong lòng.
Như thuyền ghé, không thể nào giữ chặt
Bọn cần lao tiễn ông trong nước mắt
Lại trở về bến nước với cây đa
Mong một ngày gặp lại, Obama…