Tony mắc chứng hen từ nhỏ.
Cậu ốm yếu, khiến cả nhà trăn trở
Tuy tham gia một đội bóng ở trường
Nhưng Tony là cầu thủ khác thường.
Chỉ luyện tập mà chưa hề xung trận
Cậu đá tệ, lại yếu hơn các bạn
Hai năm rồi vẫn dự bị mà thôi
Không ra sân, Tony vẫn thấy vui.
Vì cha cậu luôn ngồi xem chăm chú
Và tươi cười, không ngớt lời cổ vũ.
Với Tony và đội bóng con mình
Dù thắng thua, ông cũng rất nhiệt tình.
Một lần kia đội Tony tham dự
Một trận đấu để hòng tranh ngôi thứ
Như mọi lần, cậu không được ra sân
Cậu ngồi im, khuôn mặt thoáng tần ngần.
Rồi đứng dậy, cậu gặp thầy huấn luyện
Thưa thầy, con muốn ra quyết chiến!
Thoáng ngạc nhiên, thầy phụ trách nhẹ nhàng:
Không, con ơi. Đây trận đấu giải vàng.
Thầy không thể mạo hiểm vì con được
Con cổ vũ và chăm lo mang nước…
Tony nói với một giọng hùng hồn:
Chỉ lần này! Xin thầy hãy tin con!
Mắt Tony cháy lên như ánh thép
Con xin hứa sẽ ghi bàn thật đẹp!
Bị thuyết phục, thầy liền nói: Vào đi!
Và lạ chưa, một sức mạnh thần kỳ
Tony đá xuất thần và rực rỡ
Cả khán đài rung lên như bão tố
Giáng hai bàn làm thủng lưới đối phương
Kỳ diệu thay! Sức mạnh thật phi thường.
Hết trận đấu, huấn luyện viên vội hỏi
Sao vào trận con không hề mệt mỏi?
Chơi tuyệt vời như thể một siêu sao?
Tony nói mà nước mắt tuôn trào:
Cha con đó, bây giờ không còn nữa
Hai tuần trước, bàn thờ cha, con hứa
Sẽ vào sân để thi đấu vì cha.
Bấy lâu nay người ngồi khán đài A,
Nhưng Cha mù, đâu có xem chi được
Con không thể mãi là người bạc nhược.
Bây giờ cha đã về cõi thiên thần
Vẫn dõi theo bước con chạy trên sân.
Con thi đấu cho cha vui hoan hỉ.
Người cha mù suốt hai năm có lẻ
Ngồi khán đài, cổ vũ đứa con côi.